Đổ Thạch Sư
Phan_39
Á thú nhân có thể đến gần, nên vây quanh cạnh giải thạch cơ, còn các thú nhân thì vây quanh ở lối đi, lần này Bạch Tử Thạch coi như thật sự được hưởng thụ một phen vạn người chú mục, lần này Bạch Tử Thạch vẫn thuê giải thạch sư, Elsie vừa nghe nói là Bạch Tử Thạch tới, tự động xin đi giết giặc, hơn nữa cự tuyệt thu phí. Bạch Tử Thạch thật sự có chút áy náy, dù sao mao liêu lần này tuyệt đối không đạt tới trình độ cần Elsie tự mình ra tay. Song cậu cũng không cự tuyệt, đây chính là lợi ích danh tiếng mang đến, Bạch Tử Thạch mỉm cười nhìn tất cả, danh tiếng có thể khiến một ít chuyện trở nên đơn giản, mà cậu hiển nhiên rất hưởng thụ tôn trọng và tiện lợi mà danh tiếng đem đến.
Mao liêu dưới động tác thuần phục của Elsie rất nhanh lộ ra phỉ thúy bên trong, màu xanh lá mạ trong suốt như nước khiến người ta kinh thán, dù tính chất phỉ thúy không đạt tới kỳ vọng ‘nỗ lực vươn lên’ của mọi người. Nhưng đổ hai lần trướng hai lần, hơn nữa phỉ thúy Thủy Chủng đối với một số người mà nói đã là đủ tốt rồi, năng lực này đã đủ chứng minh, Bạch Tử Thạch, có thể lấy tuổi vị thành niên trở thành bạn lữ của Bác Gia Garcia, đồ đệ của Nhã Gia Sigma và đổ thạch sư học đồ tất cả đều không phải ngẫu nhiên, là thực lực!
Là á thú nhân được pháp tắc thiên vị! (->trời/quy luật của cuộc sống thiên vị) Từ khi sự nghiệp đổ thạch huy hoàng của Bạch Tử Thạch được Mặc Phỉ điểm thêm một nét bút, cách gọi này liền chính thức đi theo Bạch Tử Thạch. Cho dù cậu có thực lực, nhưng vận khí tốt của cậu lại lộ rõ như ban ngày.
Bán ngay tại chỗ khối phỉ thúy Thủy Chủng nặng 11, 12kg, Bạch Tử Thạch sung sướng nhìn 480 vạn điểm tăng thêm, hài lòng kết thúc trạm thứ nhất của đại hội đổ thạch.
Cũng tại lúc 10 ngày đầu của đại hội đổ thạch kết thúc, cuộc so tài chiến đấu của thanh niên cũng bắt đầu. Mười bộ lạc cùng Á Thành chọn lựa kỹ càng ra 110 thú nhân trẻ tuổi tụ hội tại đấu trường của học viện Oliver để tiến hành chiến đấu, người thắng cuộc cuối cùng chỉ có một, và hắn sẽ giành được phần thưởng hậu hĩnh. Năm nay phần thưởng còn là —- người thắng có thể hướng về phía tổ chức, tức là mười bộ lạc và Á Thành đưa ra một yêu cầu, điều kiện tiên quyết là không được quá mức.
Lúc phần thưởng vừa ra, làm vô số người giật mình, lần này phía tổ chức ra tay rộng rãi khiến người ta chậc lưỡi! Các thú nhân tham gia thi đấu vừa nghe tin này đều giống như uống phải thuốc kích thích, xoa xoa tay chuẩn bị đánh một trận, ngay cả Vincent cũng không nhịn được nóng lòng muốn tỷ thí. Đêm đó Chrollo bí mật gọi hắn qua, hai người nói chuyện một lúc lâu, nội dung cuộc nói chuyện người ngoài không được biết, nhưng lúc Vincent trở về, sắc mặt so với bình thường càng thêm lạnh băng.
Mustafa đứng trước mặt Legut Fonsrand, nhìn gương mặt trầm mặc nhưng kiên nghị của con trai, Legut thở dài một hơi: “Mustafa, ngươi nghĩ kỹ chưa?”
Mustafa gật đầu: “A ba, ta nghĩ kỹ rồi, ta muốn đi giành lấy! Từ nhỏ đến lớn ta không đặc biệt muốn cái gì, nhưng lần này thì khác, dù ta biết có làm như thế cậu ấy cũng sẽ không tiếp nhận ta, nhưng, a ba, nếu như không thử, ta vĩnh viễn sẽ không biết có thể có kỳ tích hay không, ta sẽ tiếc nuối cả đời, ta không muốn làm một thú nhân nhát gan ngay cả thử cũng không dám làm!”
Legut cau mày, vỗ một cái thật mạnh lên vai con trai: “Nếu nghĩ kỹ rồi, thì cứ đi đi. Phía bộ lạc. . . ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng, một khi ngươi giành được thắng lợi cuối cùng mà không chiếu theo phân phó của bộ lạc hành động, thì từ nay về sau, liền. . . không cần trở về nữa.”
Mustafa nghe vậy trầm mặc thật lâu, cũng không nói lời nào, trong lòng nghĩ gì, cũng không ai biết.
Chương 84 Ung dung thoải mái
Bạch Tử Thạch len lén quan sát Vincent, cậu cứ cảm thấy đối phương mấy ngày nay có gì đó là lạ. Nếu muốn nói rõ đối phương có gì là lạ, cậu cũng không nói ra được, Vincent vẫn là Vincent như cũ, ở trước mặt người ngoài rất lạnh lùng, lúc đối xử với mình lại rất nhu hòa, nhưng, cứ có cảm giác, mình bị đối phương trông chừng?
Không phải là ảo giác. Bạch Tử Thạch chắc chắn, cậu cau mày suy tư —- vô duyên vô cớ Vincent sẽ không làm thế, gần đây cậu cũng chỉ có mỗi chuyện Mặc Phỉ là khá náo động. Mặc Phỉ. . . Bạch Tử Thạch nhớ tới Vincent đã từng loáng thoáng nói tới quan hệ giữa Á Thành và mười bộ lạc, dùng lý luận của chủ nghĩa Mác mà nói thì chính là quan hệ mâu thuẫn giữa phụ thuộc và kiềm chế lẫn nhau. Cho nên, đây chính là nguyên nhân? Sợ cậu có bất lợi?
“Ta sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh ngươi.” Câu nói bất ngờ của Bạch Tử Thạch làm Vincent giật mình, hắn quay đầu nhìn về phía người yêu, trong mắt Bạch lóe lên tia ấm áp, “Gần đây ta không có chuyện gì phải bận rộn, ngược lại ngươi có rất nhiều chuyện phải làm, không cần để ý đến ta, ta sẽ ở cạnh ngươi.”
Vincent cười, hôn một cái lên môi Bạch Tử Thạch: “Bị ngươi nhìn ra rồi.”
Bạch Tử Thạch nhún nhún vai, sau đó nghiêm túc nói: “Kỳ thực việc này ngươi không cần giấu ta, có một số việc ta hy vọng hai người có thể cùng nhau đối mặt.” Có lẽ đối với Vincent mà nói, cậu là bạn lữ á thú nhân cần được bảo vệ, nhưng bản thân cậu không quên mình là một nam nhân, một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất.
Vincent gật đầu, cầm tay cậu: “Lần sau sẽ không.” Bạch Tử Thạch lộ ra vẻ mặt hài lòng.
Lúc cuộc so tài chiến đấu của thanh niên bắt đầu, Bạch Tử Thạch bị Vincent an bài riêng ở chính giữa đài xem thi đấu hình tròn, cũng nhờ Kenaf ngồi cùng cậu. Hắn còn cân nhắc đến sức chịu đựng của thân thể Bạch Tử Thạch đối với thi đấu, trước đây lúc ở Maca thành, chỉ áp lực ở mức thợ săn cấp 4 đã làm thân thể người yêu hắn không chịu đựng nổi. Thân thể Bạch đã khá hơn nhiều, nhưng còn chưa khỏe đến mức giống á thú nhân bình thường.
110 thú nhân độ tuổi đều dưới 60 đứng trong đấu trường bị phân thành năm tổ, cứ 22 thú nhân thành một tổ, đầu tiên là rút thăm phân tổ, khi xác định thành viên mỗi tổ xong, sẽ rút thăm trong tổ, rút được số giống nhau thì chính là đối thủ, mà số trên thẻ cũng chính là số thứ tự ra sân. Đấu trường lớn nhất của học viện Oliver vừa vặn có 5 lôi đài lớn, năm tổ sẽ đồng thời tiến hành tỷ thí, hơn nữa không ảnh hưởng lẫn nhau. Khán giả có thể lựa chọn xem tuyển thủ mà mình yêu thích.
Việc rút thăm đã hoàn thành trước khi cuộc thi đấu bắt đầu một ngày, Vincent ở tổ 1, hơn nữa lúc rút thăm trong tổ cũng vô cùng khéo rút phải trận đầu tiên. Đối thủ của hắn là Bornd thuộc bộ lạc Calvin, một thợ săn cấp 6 thú hình là gấu đen, năm nay 57 tuổi.
Khi nhân viên của năm sân thi đấu đều lên sân, người chủ trì tuyên bố ngắn gọn quy tắc của cuộc so tài thi đấu— không được làm tàn phế hay giết chết đối thủ; một bên trong hai người nhận thua thì thắng bại trận đấu đã rõ ràng; một bên trong hai người không thể đứng dậy chiến đấu thì đã phân chia thắng bại; hai bên đều ngã xuống đất không thể đứng dậy thì lấy thứ tự trước sau phán đoán thắng thua; hai bên đồng thời ngã xuống đất phán là hòa, chọn ngày đấu lại một lần.
Khi quy tắc tuyên bố xong, tuyển thủ không có dị nghị, người chủ trì tuyên bố trận đấu bắt đầu.
Đối thủ của Vincent ngay khi người chủ trì vừa dứt lời liền tức khắc hóa thành thú hình, thân hình to lớn của gấu đen dùng tốc độ nhanh chóng không tương xứng với thân hình của hắn nháy mắt vọt tới trước mặt Vincent, thân thể to lớn chồm lên cao hơn đỉnh đầu Vincent hơn 2 mét. Một bàn tay giơ lên thật cao, năm móng vuốt sắc bén trắng nhọn như phá đá hung hăng cào xuống, thời gian dùng chưa đầy hai giây.
Vincent đứng tại chỗ không cử động gì, Bạch Tử Thạch nhìn móng vuốt sắc bén lóe hàn quang, trong lòng nhất thời căng thẳng, tay siết chặt góc áo, Kenaf đang xem đến hưng phấn đột nhiên cảm thấy áo mình bị hung hăng kéo một phát, cúi đầu vừa nhìn, nhất thời dở khóc dở cười, một đôi tay trắng nõn đang siết chặt áo mình, vỗ vỗ tay Bạch Tử Thạch, khi đối phương giật mình xoay người qua, mới an ủi nói: “Bạch, Vincent rất mạnh, ngươi nhìn hắn ngay cả thú hình cũng không dùng, không cần lo lắng.”
Bạch Tử Thạch ngây ra một lúc, rồi lập tức thả lỏng thần kinh căng thẳng, gật đầu.
Kenaf nói không sai. Trong tích tắc khi móng vuốt khổng lồ hạ xuống, Bornd liền để mất dấu thân ảnh của Vincent, trong cặp mắt nâu của con gấu đen lóe lên vẻ nhạy bén rất nhân tính hóa, di chuyển thân thể cực nhanh định né đi, song động tác của hắn vẫn không nhanh bằng Vincent, trước lúc hắn kịp tránh né, một nắm đấm chắc nịch đã bụp lên gáy con gấu đen. So sánh với thân thể khổng lồ của gấu đen, một nắm đấm này thật sự quá nhỏ, nhưng khi Bornd bị đánh trúng lại phát ra một tiếng gào rít thật dài, thân hình to lớn đột nhiên nghiêng một phát, ngã xuống một bên, thân thể khổng lồ đổ xuống mặt đất phát ra âm thanh nặng nề. Bạch Tử Thạch nhìn bạn lữ đứng trên lôi đài chỉ một quyền đã đánh ngã con vật khổng lồ kia, cảm thấy thật kinh ngạc và lạ lùng, cho tới bây giờ đều là người khác nói với cậu, Vincent rất mạnh. Nhưng hắn mạnh đến đâu, Bạch Tử Thạch hoàn toàn không có tý khái niệm nào. Mà bây giờ, cậu đã biết. Khẽ nở một nụ cười, trong lòng Bạch Tử Thạch cảm thấy vừa kiêu ngạo vừa hâm mộ, nghĩ tới một màn vừa rồi, năng lực mạnh mẽ đó của Vincent và dáng vẻ tùy ý của hắn lại khơi lên nhiệt huyết trong cậu —- Đây mới là cường giả! Và tiếng hoan hô vang dội càng vang vọng khắp đấu trường, những người xem trận chiến thì hét lạc giọng quơ nắm đấm dữ dội, hiển nhiên đã sớm tiến vào trạng thái: “Lên đi! Lên đi! Đánh ngã hắn! !”
Song Vincent không thừa thắng xông lên, đứng một chỗ cách gấu đen không xa, dung nhan lãnh đạm, đứng tùy ý ung dung, bộ dạng thoái mái, ánh mắt hắn nhìn thẳng về phía Bạch Tử Thạch ở giữa khán đài, trong cặp mắt đen lạnh như băng hiện lên vẻ nhu hòa — Bạch, nhìn kỹ, bạn lữ của ngươi rất mạnh! Thu hồi tầm mắt, Vincent nhìn chuyên chú vào đối thủ vừa mới phục hồi sau một đòn, trong con mắt lạnh băng đầy vẻ bình tĩnh —- Đây là yến tiệc hiến tặng cho Bạch. Hắn hình như chưa từng biểu diễn sự cường đại của mình trước mặt Bạch, đối với một người thú nhân đã có bạn lữ xác định mà nói, đây là rất không bình thường. Thú nhân tìm bạn đời, từ trước đến nay đều phải biểu diễn sức mạnh của mình.
Bây giờ, đến lúc rồi.
Bornd lắc lắc cái đầu có chút choáng váng, nhanh chóng đứng dậy, nhìn đối thủ vẫn duy trì hình người, trong cặp mắt nâu lóe lên một tia phẫn hận và kiêng kỵ. Gấu đen bốn chân chấm đất, dè chừng lượn vòng quanh Vincent, cặp mắt nâu nhạy bén nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của đối phương, nhưng theo thời gian từng chút qua đi, hắn vẫn không phát hiện ra một điểm sơ hở nào của người thú nhân đang tùy ý đứng. Hàn quang chợt lóe lên trong mắt gấu đen, không thể đợi thêm nữa. Thân thể lượn vòng xung quanh từ từ tăng nhanh tốc độ, phạm vi vòng vây cũng thu nhỏ lại. Trong một phút ngắn ngủi, thân ảnh màu đen của gấu đen giống như một cơn lốc đen, đem Vincent vây ở trung tâm cơn lốc, dần dần thít chặt lại.
Bạch Tử Thạch hai mắt sáng lên, nhìn không chớp mắt, Vincent gặp nguy hiểm làm cả người cậu siết chặt. Nhìn Vincent không có chút động tĩnh nào, cậu bỗng nóng ruột vội hét lên: “Vincent, đánh hắn! Đánh hắn!”
Cảm thấy toàn bộ sức mạnh được nâng cao Vincent nhạy bén nghe được tiếng của Bạch, đứng ở trung tâm cơn lốc mỉm cười sủng nịnh, nếu Bạch đã nói, thì hắn còn lý do gì mà không hành động chứ? Chỉ chớp mắt Vincent đã biến mất ngay tại vị trí đứng, sau đó cơn lốc đen chợt ngừng lại. Đến khi Bạch Tử Thạch kịp phản ứng, Vincent và gấu đen đã giằng co ở giữa sân.
Hai cái tay gấu vừa to vừa dày của Bornd bị hai tay Vincent nắm chặt, mười móng vuốt sắc nhọn cách đầu Vincent chưa đầy 20 cm, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể vồ xuống. Nhưng 20 cm này đối với Bornd mà nói tựa như khoảng cách giữa trời với đất, bất luận hắn dùng sức thế nào, khoảng cách 20 cm này thủy chung vẫn thế. Nhìn chằm chằm vào bàn tay gấu cố hạ xuống, mắt Vincent chợt lóe lên hàn quang, hạ bàn đột nhiên phát lực, túm lấy đối phương rồi xoay người thật mạnh, thân thể khổng lồ của gấu đen đột nhiên bị nhấc lên, bị Vincent xoay từng vòng từng vòng, rồi quật mạnh xuống đất.
‘RẦM’ ! Tiếng vang rung trời vang vọng trên đấu trường, Bornd bị ném đến thất điên bát đảo, lần này không cho hắn có thời gian khôi phục, ngay thời điểm Bornd bị quăng xuống, Vincent đã phát lực tại chỗ nhảy bật lên, đuổi theo thân thể Bornd, nắm đấm rắn chắc xuất kích cực nhanh, thân thể cao lớn của Bornd giống như một con búp bê vải rách nát, bị đánh đến hoàn toàn không có sức phản kích.
Xác định đối phương không còn đường đánh lại xong, Vincent nhẹ nhàng nhảy xuống đất, hai móng vuốt của gấu đen chống đất, cố gắng thử đứng lên một lần nữa, nhưng thử được mấy lần, thân thể khổng lồ của hắn lại rầm rầm ngã xuống đất, thân ảnh gấu đen biến mất tại chỗ, thay vào đó là một thú nhân dáng người cao mập, nằm trên mặt đất thở hổn hển khó khăn.
“Thắng bại đã phân, Vincent Karen Garcia thắng lợi!” Giọng nói kích động của người chủ trì cất cao lên. Đây cũng là lôi đài đầu tiên phân thắng bại trong năm lôi đài.
“A ——! Bác Gia Garcia, Bác Gia Garcia!!!!” Thắng lợi của Vincent đã châm ngòi cho khán giả trong sân, bọn họ đứng dậy khua nắm tay hai má đỏ bừng hô tên Vincent. Các đoàn trưởng của đoàn đặc sứ mười bộ lạc nhìn sân đấu thú sôi động như thiêu đốt, nhớ lại màn vừa rồi Vincent Karen Garcia dễ dàng đánh bại một thợ săn đỉnh cấp 6, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng, tình báo hình như không chuẩn xác lắm. Hắn không phải vừa mới tiến vào cấp 7 sao? Lực chiến đấu cư nhiên mạnh đến mức này! Một thú nhân năm nay mới 35 tuổi mà đã lên thợ săn cấp 7, vài ngày trước mới có được một khối Mặc Phỉ 5kg. Đoàn trưởng mười bộ lạc đều có thể đoán được một ‘Hein Garcia’ khác sắp vùng dậy! Chrollo bất động thanh sắc quan sát vẻ mặt đoàn trưởng các đoàn đặc sứ, lẳng lặng khẽ nhếch lên khóe miệng.
Bạch Tử Thạch đứng lên theo đám người, hai má hưng phấn đến đỏ bừng, nghe tiếng hô chung quanh, cảm thụ tôn sùng của những người này đối với Vincent, niềm kiêu ngạo và tự hào dâng lên trong lòng. Cậu nhìn về phía Vincent giữa võ đài, vừa vặn đụng phải ánh mắt ôn nhu của đối phương.
Vincent nhìn thẳng vào Bạch Tử Thạch, ôn nhu cười, sau đó từ từ vươn một tay ra, hướng về phía Bạch Tử Thạch, làm dáng vẻ mời. Khán giả đang ồn ào bỗng chú ý đến hành động của hắn, thanh âm dần dần yếu đi, xì xào bàn tán xem Bác Gia Garcia muốn làm gì. Bạch Tử Thạch nhìn người yêu, vươn một ngón tay chỉ chỉ mình dò hỏi. Vincent gật đầu, Bạch có chút nghi hoặc, Kenaf chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đẩy đẩy cậu: “Nhanh lên đi!”
Bạch Tử Thạch bị hắn đẩy lảo đảo một phát, sau đó men theo bậc thang, nhanh chân đi xuống.
Chương 85 Thổ lộ
Ánh mắt toàn sân đều dừng trên người Bạch Tử Thạch, dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú cậu từ từ đi về phía Vincent, trong lòng Bạch vốn rất khẩn trương, nhưng ánh mắt Vincent nhìn cậu rất ôn hòa và bình tĩnh, nên dần dần, tiểu á thú nhân cũng dần bình tĩnh lại. Khi cậu dọc theo bậc thang đi lên lôi đài đứng trước mặt Vincent, thú nhân dùng ánh mắt hàm chứa yêu thương và bá đạo chuyên chú nhìn cậu, tay phải nắm thành quyền dùng lực nện lên ngực trái một cái, ‘đông’ một tiếng, nghiêm túc mà trang trọng, tay phải dừng lại một chút, sau đó lại giơ lên, rồi nện xuống một cái, lại thêm một tiếng vang trang nghiêm, sau đó duỗi nắm tay ra, vỗ lên ngực.
Lúc Bạch Tử Thạch đứng trước mặt Vincent, thời điểm Vincent nắm tay lại, khán giả trong toàn sân đều ý thức được Bác Gia Garcia muốn làm gì, tất cả những xì xào bàn tán đều dừng lại, toàn trường cư nhiên yên tĩnh không một chút tiếng động. Ngay cả người những bộ lạc khác cũng bị cảnh tượng trang nghiêm này lây nhiễm, những người muốn nói chuyện đều bị người khác ngăn lại. Khi nắm tay của Vincent nện lên ngực trái mình hoàn thành nghi thức ngắn gọn này, tiếng hoan hô vang dội, tiếng thét chói tai, tiếng huýt gió nháy mắt vang vọng khắp đấu trường. Mặt Bạch Tử Thạch lặng lẽ đỏ lên, niềm ấm áp và hạnh phúc khổng lồ tràn ngập trong tim.
—— Nện đầu tiên, là một đời, nện thứ hai, là một kiếp, vỗ ngực, đặt nơi đáy lòng. Một đời một kiếp, ta chỉ yêu ngươi, bảo vệ ngươi.
Vincent thấy mặt Bạch Tử Thạch đỏ ửng, nhịn không được lộ ra nụ cười sủng ái. Vây quanh cậu, nhảy điệu múa chiến cổ xưa, cánh tay duỗi ra, xảo kình mang theo các luồng khí tạo ra những âm ‘bang bang’ có tiết tấu, hòa trong những tiếng bang bang đó là những giai điệu mềm mại, Vincent thỏa sức thả lỏng thân thể, trong điệu múa lộ ra một loại cứng rắn kiên cường và mạnh mẽ chỉ thú nhân mới có, nói lên dũng khí quyết chí tiến lên không lùi bước, giữa mỗi động tác đều dùng những bước đi nhẹ nhàng để gắn kết, giống như đang nói với bạn lữ, hãy yên tâm, ta sẽ mang chiến thắng trở về.
Đây là múa chiến mà Bác Nhã lưu truyền lại ngàn năm nay, ngàn năm trước thú nhân còn chưa mạnh thế này, trước những lần ra ngoài săn bắt quy mô lớn, bộ lạc sẽ cử hành một lần nghi thức tiễn đưa, mỗi thú nhân sẽ nhảy múa chiến, nói cho người nhà và bạn lữ, lúc chiến đấu ta sẽ dũng cảm, sẽ không bỏ cuộc, nhất định sẽ mang đầu dã thú và đầy đủ thức ăn trở về. Theo thời gian trôi qua, múa chiến dần dần trở thành một phương thức bày tỏ tình yêu được các thú nhân yêu thích nhất, bày tỏ quyết tâm mời á thú nhân trước mặt làm bạn lữ của mình, đồng thời hứa với đối phương, ta sẽ trở nên mạnh hơn nữa, để ngươi có cuộc sống càng tốt đẹp hơn nữa.
Từ sau vụ cầu hôn lơ tơ mơ lần trước, Bạch Tử Thạch đã tìm hiểu hết một lượt tất cả các tập tục liên quan đến cầu ái trên Bác Nhã đại lục, nghi thức bảo vệ và múa chiến vừa rồi đều nằm trong số đó.
Vincent làm xong một động tác cuối cùng, đứng nguyên tại chỗ, ôn nhu nhìn đối phương, chậm rãi giang hai tay ra, không một chút do dự, Bạch Tử Thạch lao ngay vào lòng đối phương, hung hăng kéo cổ áo Vincent xuống, nhắm ngay môi hắn hôn lên.
“A ~~~!!! Oaaaa ~~~~~~~!!!” Tiếng hét chói tai, tiếng hoan hô, tiếng huýt sáo liên miên không dứt, vô số thú nhân á thú nhân mắt lộ ra ý cười, tràn ngập hâm mộ ra sức vỗ tay, Nhã Gia Bạch Tử Thạch và Bác Gia Garcia hai người thật sự rất xứng đôi!
Mustafa ngồi trên hàng khán đài đầu tiên ở khu tuyển thủ, nhìn hai người thâm tình ôm hôn trên đài, ánh mắt dừng lại trên nụ cười tràn đầy hạnh phúc của Bạch Tử Thạch, rũ mắt xuống, che khuất ảm đạm trong mắt, Bạch cậu ấy thoạt nhìn thật hạnh phúc.
Legut Fonsrand nhìn con trai cúi đầu, thở dài trong lòng, Mustafa không có cơ hội, đứa con trai này của hắn từ nhỏ tính cách đã hướng nội, không thích bày tỏ gì. Lần này lại hạ quyết tâm muốn lấy được loại Lưỡng Sinh hoa trong phủ thành chủ Á Thành để tặng cho tiểu á thú nhân kia, thực sự khiến Legut phải giật mình. Lưỡng Sinh hoa là loài hoa trong truyền thuyết, hoa nở hai đóa, một đóa là hoa đực, một đóa là hoa cái, nó có một ma lực rất thần kỳ, nếu như một đôi bạn lữ chia nhau ăn vào hoa đực và hoa cái, nếu thú nhân thay lòng đổi dạ, Lưỡng Sinh hoa sẽ trở thành độc dược trí mạng. Đây là lễ vật á thú nhân mong muốn có được nhất từ tay bạn lữ, mặc kệ có cần hay không, thì Lưỡng Sinh hoa vẫn đại biểu cho một loại quyết tâm, một loại tình yêu nguyện đem sinh mạng giao phó. Quyết tuyệt và thảm khốc, nhưng đối với á thú nhân mà nói lại có sức hấp dẫn tuyệt đối.
Mustafa cố quên đi đau đớn không ngừng dâng lên trong lòng, cố chấp ngẩng đầu nhìn cặp đôi hạnh phúc kia, tầm mắt chạm phải ánh mắt bình tĩnh mà mạnh mẽ của Vincent, da thịt hai bên gò má bỗng kéo căng. Mustafa nhìn khuôn mặt tươi cười của Bạch, kỳ thực từ lúc bắt đầu đã không hi vọng rằng cậu ấy sẽ tiếp thu mình, nhưng bất kể tính cách của mình có hướng nội không thích biểu đạt đến đâu đi nữa, thì hắn vẫn là một thú nhân, người có tình yêu sẽ phải có dũng khí lớn tiếng nói ra, nếu Bạch đã trở thành bạn lữ thực sự của Vincent, thì hắn sẽ đem phần tình cảm này chôn dưới đáy lòng, nhưng Bạch còn chưa trưởng thành, Vincent cũng chỉ là người canh gác khế ước của cậu ấy. Cho dù tự nói với bản thân mình không có khả năng, nhưng Mustafa vẫn cứ ôm lấy hi vọng mong manh.
Nhưng, tất cả đều có một điều kiện tiên quyết —– hắn phải mạnh hơn Vincent, phải chứng minh với Bạch Tử Thạch hắn mạnh hơn Vincent! Nguyên bản lúc cuộc thi đấu mời hắn, Mustafa đã cự tuyệt, nhưng thế sự khó lường, ai ngờ rằng hắn sẽ gặp gỡ Bạch chứ? Muốn tham gia lại, đoàn trưởng sứ đoàn đưa ra một yêu cầu —- giành được thắng lợi cuối cùng, nhất định phải yêu cầu Á Thành đem đổ thạch sư học đồ Bạch Tử Thạch của tổng công hội đổ thạch sư điều đến bộ lạc Villa phục vụ bộ lạc Villa mười lăm năm.
Mustafa suy nghĩ thật lâu, sau đó đáp ứng điều kiện này. Hắn không hề muốn thực hiện điều đó, không chỉ vì Bạch Tử Thạch. Hắn biết vì sao bộ lạc đưa ra yêu cầu này, cách làm của bộ lạc cơ bản đã trái ngược với những điều trong lòng Mustafa, hắn cho rằng đối địch với Á Thành không có lợi ở bất kỳ phương diện nào, Mustafa không muốn làm cho quan hệ giữa bộ lạc và Á Thành trở nên căng thẳng, chỉ cần điều kiện này đưa ra, lấy sự thông minh của thành chủ Á Thành, tất nhiên sẽ biết sau lưng là ai đang thao túng, từ khi Bạch Tử Thạch đổ ra Mặc Phỉ, Á Thành làm một loạt các hành động, không hành động nào không tuyên bố rõ sự coi trọng đối với Bạch, điều này sẽ làm căm thù của Á Thành đối với bộ lạc tăng thêm một tầng.
Mustafa biết trong bộ lạc đều cho rằng Á Thành không có phỉ thúy giống như Bạo Thành thú (mãnh thú bậc nhất) không răng, một mình hắn không có khả năng thay đổi cách nghĩ này. Ngay cả chính hắn, trong một lần du lịch trước đây vô tình nhìn trộm được một góc của Á Thành mới thay đổi cách nghĩ. Làm một tồn tại siêu nhiên trên đại lục, Á Thành tuyệt đối không đơn giản như vậy! Mustafa tham chiến, một là vì Lưỡng Sinh hoa, hai là vì tận lực cố gắng không để bộ lạc có cơ hội đưa ra cái yêu cầu tệ hại đến cực điểm kia.
Mà bây giờ, Mustafa vứt bỏ tất thảy những thành kiến, nhìn Vincent chiến đấu gọn gàng linh hoạt, không thể không thừa nhận, hắn rất mạnh! Đều là cấp 7, e rằng hắn còn mạnh hơn mình! Nhưng, thân là một thú nhân, sẽ không sợ hãi kẻ địch cường đại, ngược lại còn khơi dậy ý chí chiến đấu trong hắn! Bất kể như thế nào, Mustafa vô cùng khát vọng đánh một trận với Vincent! Khi các thú nhân tranh giành bạn lữ, trong thiên tính liền có một loại dục vọng không thể kiềm chế được muốn đánh bại kẻ cạnh tranh, tin rằng Vincent cũng giống vậy.
Nhưng, khi nhìn thấy một màn vừa rồi, Mustafa thu hồi một chút ngông cuồng.
Vincent kéo Bạch Tử Thạch đi xuống. Không rời đi, mà ngồi vào vị trí của mình ở khu tuyển thủ, đem Bạch che ở phía sau mình chắn những khí thế áp bách của các thú nhân khi thi đấu cho cậu, Vincent cần cẩn thận quan sát đối thủ. Bạch Tử Thạch xoay đầu, nhìn về phía người ở khu tuyển thủ, khi ánh mắt cậu đụng phải Mustafa, kinh ngạc chợt lóe lên trong mắt, rồi Bạch Tử Thạch lộ ra một nụ cười với đối phương.
“Bạch, bắt đầu rồi.” Vincent bỗng nhiên lên tiếng gọi về lực chú ý của cậu.
Ánh mắt Mustafa bình tĩnh quét qua Vincent —- Ngay cả một nụ cười cũng keo kiệt thế sao?
*****
Máu từ trên vai Mustafa chảy xuống, gắng sức đè thấp tiếng hô hấp của mình, Mustafa nhanh chóng thay đổi vị trí của mình, âm thầm tiến về phía Vincent, lặng yên không tiếng động tới gần.
Trải qua tranh giành quyết liệt, Mustafa và Vincent thành công tiến vào trận chung kết, đặc điểm chiến đấu của Vincent là kỹ xảo phối hợp với sức mạnh, thích tới từ chính diện, còn Mustafa lại thích mai phục cắn giết trong bóng tối, cùng mới lên thợ săn cấp 7 không bao lâu, ở đấu trường cái loại đấu chính diện này thì Vincent có ưu thế hơn Mustafa. Nhưng Mustafa vẫn thường xuyên có thể từ một góc độ xảo quyệt tập kích đến. Hai người giống như đã thương lượng trước với nhau, đều không dùng thú hình.
Trận chiến này từ đầu đã tràn đầy nguy cơ và máu tanh, hai thú nhân khí thế sôi sục, ý chí chiến đấu mười phần, địch ý cũng mười phần. Điểm này ngay cả người mù tịt về chiến đấu như Bạch cũng nhìn ra được, làm cậu vô cùng khó hiểu.
Lưng Vincent bị móng tay cứng rắn của Mustafa rạch một vệt lớn, chân bụng cũng có nhiều vết thương, còn bả vai Mustafa thì bị Vincent cào mất một khối thịt. Lồng ngực cũng bị đánh một quyền rất mạnh, nội tạng bị chấn thương.
Hai người từ lúc trận đấu bắt đầu tới giờ, đã triền đấu một tiếng đồng hồ, vẫn không phân thắng bại. Điều này đối với thể lực của hai bên đều là tiêu hao không ít. Tiếp tục như vậy không phải biện pháp, Mustafa nghĩ, mắt hắn lộ ra hàn quang, hai chân nhanh chóng lay động, trong nháy mắt, thân ảnh cư nhiên biến mất trên lôi đài.
Vincent không có bất kỳ ngạc nhiên nào, trực tiếp nhắm mắt lại, cảm nhận dòng khí lưu chuyển trong không khí, không khí trên lôi đài gần như ngưng trệ. Bạch Tử Thạch khẩn trương nhìn chằm chằm lôi đài. Hai người trên đài một là người yêu một là bằng hữu, vui đùa này thật khiến cậu xoắn xuýt.
Chính là hiện tại! Thể lực của Mustafa nhanh chóng tụt xuống, ngay khi hắn sắp không cầm cự nổi, thì Vincent lộ ra một sơ hở! Bàn tay hóa thành chưởng đao, Mustafa đột nhiên xuất hiện từ góc chết của Vincent, bàn tay cực nhanh đâm vào thân thể Vincent. Đúng lúc này, Vincent vốn không hề hay biết gì lại đột nhiên mở mắt, thần tốc nghiêng người, tay đao vốn muốn đâm vào ngực phải, lại đâm sượt qua bả vai. Vincent nhếch miệng cười, tay trái nhanh chóng bắt lấy cái tay định bỏ chạy, đồng thời tay phải hóa thành đao mãnh liệt chém qua, trong không khí lộ ra tiếng xoẹt bén nhọn, sau đó đột nhiên dừng ở động mạch chủ của Mustafa.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian